Đường Trường Sơn xưa núi cheo leo
Mây luôn bao phủ trăng treo trên đầu
Vực sâu, đá dựng, hỏi đâu bóng nhà
Miền Nam điểm đến vẫn còn xa
Kìa bao cô gái mở đường xe qua
Rừng cây sao lắm những bông hoa
Hoa cô tinh khiết thiết tha quê nhà
Mở đường tiền tuyến cứu dân ta
Cô là bà chúa muôn hoa quanh mình
Rừng cây ngả bóng mây chiều
Tóc dài theo gió tung bay dập dìu
Đá mềm, chân cứng, dáng yêu kiều
Mồ hôi thấm đất bỗng trời bom rơi
Nơi đây tuổi trẻ mang theo thân mình
Hy sinh để đổi lấy hòa bình
Tình cô gửi lại ngát hương trong lành
Trường Sơn vẫn thắm mãi màu xanh
Bắc Nam thong suốt thắng nhanh lẫy lừng
Hương hoa thơm, bát ngát cây rừng
Con đường nay đã thênh thang nối dài
Như dòng suối chảy miệt mài
Vinh quang được gọi đường Hồ Chí Minh
Lung linh ánh nắng đóa hoa xinh
Hòa bình đất nước quê mình đẹp thay
Trích trong tập thơ
Người Mẹ Làng Sen
NXBVH Hà Nội-2010