Cơ cực ngục tù ở thế gian
Đất Việt ngày ấy rất điêu tàn
Hoang mang dân mình thành nô lệ
Tạo lắm phế nhân,cảnh cơ hàn
Trời gieo hạt giống cứu nhân gian
Nghệ An mảnh đất dưỡng anh tài
Chàng trai dũng trí dáng mảnh mai
Hai vai gánh nặng non sông quê nhà
Tìm đường cứu nước phải đi xa
Gian nan cay đắng không sờn chí
Giản dị thanh tao,đức độ cao vời
Đơn sơ áo vải mãi sáng ngời
Một đời Bác sống trong bình dị
Chỉ nghĩ cho dân nghĩ cho đời
Người là vầng dương luôn tỏa sáng
Mang đầy chí khí tấm lòng son
Dìu dắt cháu con đến huy hoàng
Thiên đàng Bác tặng cho thế gian
Mang đến cho đời nhiều hy vọng
Một ánh hào quang sáng rực trời
Trích trong tập thơ
Người Mẹ Làng Sen
NXBVH Hà Nội-2010