Căn phòng vắng bỗng thấy mình hoang lạnh
Ôi cuộc đời một chốc quá mong manh
Trái tim đau nhói lên từng nhát mảnh
Rồi cũng đành nương nhẹ chút hơi sau
Thắt dữ dội rồi vội vã lặn mau
Tôi quỵ xuống giữa ngàn màu ly biệt
Tim ngừng đập tôi đi nào ai biết
Viết cuộc đời mảnh giấy trắng đơn côi
Trong giấc mộng anh đã đến bên tôi
Đôi giọt lệ rơi dài trên gò má
Tôi nhìn anh,không phải người xa lạ
Có phải anh ? Người em yêu nhất đây sao ?
Nụ cười tươi anh nói giọng nghẹn ngào
Sao thế này ? em làm anh lo quá
tay run run tôi đặt lên gò má
Mà gượng cười chợt tỉnh thấy hư không
Ai ? Ai đó ? có phải là anh không ?
Tôi vùng dậy đâu phải là mộng mị
Anh nơi nào ? còn lại kẻ tình si
(trích trong tập thơ)
Giọt Nắng Mùa Đông
NXBVH - 2010