Mỗi người một nỗi khổ riêng
Còn tôi hội tụ bao niềm khổ đau
Biết yêu là biết u sầu
Vì ai tôi phải tình đầu chia xa?
Vì giã thú cướp đời hoa
Nên tôi đành phải,xe hoa theo chồng
Lốc soáy cuồn cuộn giữa sông
Không tiền nên phải mang gông oan đày
Đắng cay lại nối đắng cay
Miệng lưỡi thiên hạ hằng ngày rèm pha
Cũng vì trả hiếu mẹ cha
Xa tình lỗi hẹn người ta đau lòng
Cuộc đời tôi vẫn long đong
Nên dòng sông ấy không trong như tờ
Vì trời cướp mất con thơ
Nên tôi gục ngã ơ thờ tâm can
Trên đầu một chiếc khăn tang
Càng sống càng khổ lệ tràn canh thâu
Từ đó trần địa u sầu
mềm lòng yếu dạ vì câu thương người
Quyết lòng vẫn phải rời khơi
Mong sao thoát khỏi một thời đau thương
Chông gai cản lối chặn đường
Vãn mong ánh sáng ở phương xa nào
Vô tình tim lại xuyến xao
Yêu nhau tha thiết mà sao xa rời
Bởi duyên không thuận ý trời
Bốn mùa mai nở trào đời trước anh
Yêu anh nuốt lệ tôi đành
Quên anh để vẫn là cành hoa băng
Xa anh tôi mới hiểu rằng
Anh là giọt nắng của mùa đông em
(trích trong tập thơ)
Cay Đắng Tình Đời
NXBVH - 2010